Cân bằng thân tâm – 28 – trạng thái buông bỏ

YduocNHH 07/12/2017

Cân bằng thân tâm – 28 – trạng thái buông bỏ

28. Trạng thái buông bỏ

Khó ở trong trạng thái buông bỏ bởi vì nó bao giờ cũng bị kết án là lười biếng. Nó đi ngược lại xã hội tham công tiếc việc này. Buông bỏ có nghĩa là bạn bắt đầu sống theo cách lành mạnh hơn. Bạn không còn điên khùng theo đuổi tiền bạc, bạn không làm việc liên tục; bạn chỉ làm việc cho nhu cầu vật chất của mình. Nhưng có cả nhu cầu tâm linh nữa! làm việc là cần thiết cho nhu cầu vật chất. Buông bỏ là cần thiết cho nhu cầu tâm linh. Nhưng đa số nhân loại đã hoàn toàn bị tẩy chay khỏi mọi sự phát triển tâm linh.

Buông bỏ là một trong những không gian đẹp nhất. Bạn đơn giản tồn tại, không làm gì, ngồi im lặng, và cỏ tự nó mọc lên. Bạn đơn giản tận hưởng tiếng hót của chim chóc, mầu xanh của cây cối, mầu sắc đa chiều, phiêu diêu của hoa. Bạn không phải làm gì để kinh nghiệm sự tồn tại; bạn phải dừng việc làm. Bạn phải ở trong trạng thái tuyệt đối không bận bịu, không căng thẳng, không lo nghĩ.

Trong trạng thái thanh bình này bạn đi vào sự hoà điệu nào đó với âm nhạc đang bao quanh chúng ta. Bạn bỗng nhiên trở nên nhận biết về cái đẹp của mặt trời. Có hàng triệu người chưa bao giờ tận hưởng mặt trời lặn, chưa bao giờ tận hưởng mặt trời mọc. Họ không thể đảm đương được điều đó. Họ liên tục làm việc và sản xuất – không phải cho chính họ, mà cho những quyền lợi được đầu tư tinh ranh: những người đang có quyền, những người có khả năng thao túng con người.

Một cách tự nhiên họ dạy bạn rằng công việc là cái gì đó lớn lao – nó là quyền lợi của họ đấy. Và ước định này đã trở nên sâu tới mức bạn thậm chí không biết tại sao mình không thể thảnh thơi được.

Ngay cả vào ngày nghỉ mọi người vẫn cứ làm cái gì đó này khác. Họ không thể tận hưởng ngày nghỉ được, như thảnh thơi trên bãi biển và tận hưởng đại dương và không khí trong lành và mằn mặn. Không, họ sẽ làm bất kì cái gì ngu xuẩn. Nếu họ không có gì để làm họ có thể tháo chiếc tủ lạnh của mình ra từng mảnh – mà nó vẫn đang chạy hoàn toàn tốt – hay họ có thể phá chiếc đồng hồ to cũ, đã từng vận hành hàng nhiều thế kỉ; họ cố gắng cải tiến nó. Nhưng về cơ bản họ không thể ngồi im lặng được; đó mới là vấn đề. Họ phải làm cái gì đó, họ phải đi đâu đó.

Vào các ngày nghỉ mọi người đều xô nhau tới các nơi nghỉ dưỡng sức, bãi biển, không phải để nghỉ ở đó

- họ không có thời gian để nghỉ, bởi vì hàng triệu người đều đến đó. Ngày nghỉ là thời gian tốt nhất để ở nhà, bởi vì cả thành phố đã đi ra bãi biển. Nối đuôi hàng dọc, xe cộ nườm nượp… và vào lúc họ tới bãi biển thì nó đầy người; họ thậm chí không thể tìm được một chỗ nhỏ để nằm ra. Tôi đã thấy những bức ảnh bãi biển. Ngay cả đại dương cũng phải cười vào cái ngu xuẩn của những người này.

Trong vài phút họ sẽ nằm ra, và thế rồi họ cần kem và họ cần Coca Cola. Và họ đã mang cả máy thu hình xách tay theo và mọi người nghe đài bán dẫn của mình. Và thế rồi thời gian hết, vì lại có cuộc đua ma ra tông trở về nhà.

Vào ngày nghỉ nhiều tai nạn xảy ra trên thế giới hơn ngày thường: nhiều người bị chết, nhiều xe bị đâm. Điều đó thật kì lạ! Và trong năm ngày trong tuần

- ngày làm việc – mọi người hi vọng, chờ đợi với niềm khao khát tới ngày nghỉ. Và trong hai ngày này, ngày nghỉ cuối tuần, họ đơn giản chờ đợi văn phòng và xưởng máy của họ mở cửa.

Mọi người đã quên hoàn toàn ngôn ngữ của thảnh thơi. Họ đã bị làm cho quên đi điều đó.

Mọi đứa trẻ được sinh ra với năng lực bên trong; bạn không phải dạy đứa trẻ cách thảnh thơi. Bạn theo dõi đứa trẻ – nó thảnh thơi, nó đang trong buông bỏ. Nhưng bạn sẽ không cho phép nó tận hưởng trạng thái thiên đường này. Bạn chẳng mấy chốc sẽ văn minh hoá nó.

Mọi đứa trẻ đều nguyên thuỷ, không văn minh. Và bố mẹ và thầy giáo và mọi người đều bám theo đứa trẻ để làm cho chúng văn minh, làm cho chúng thành một phần của xã hội. Không ai bận tâm rằng xã hội tuyệt đối không lành mạnh. Sẽ là tốt nếu đứa trẻ vẫn còn như nó đang thế, không bị kết nạp vào trong xã hội và cái gọi là nền văn minh của bạn.

Nhưng với tất cả những ý định tốt bố mẹ vẫn không thể nào để cho trẻ con một mình được. Họ phải dạy nó làm việc, họ phải dạy nó có năng suất, họ phải dạy nó có tính ganh đua. Họ phải dạy nó, “Chừng nào con còn chưa lên đầu bảng, con chưa đáp ứng được sự trông đợi của bố mẹ.”

Cho nên mọi người đều chạy để lên đầu.

Làm sao bạn có thể thảnh thơi được?

Khi lần đầu tiên ở Ấn Độ đường tàu hoả được đặt… Tôi đã nghe một câu chuyện hay: Viên kĩ sư người Anh giám sát công việc đang diễn ra ngạc nhiên khi thấy mọi ngày một thanh niên Ấn Độ, một dân làng, tới và nằm ra dưới bóng một cây lớn và ngắm nhìn các công nhân đang làm việc và các kĩ sư đang chỉ dẫn cho họ. Người kĩ sư này trở nên quan tâm: một anh chàng kì lạ; mọi ngày anh ta đều tới. Anh ta đem thức ăn theo mình, anh ta ăn trưa và nghỉ ngơi, ngủ trưa dưới bóng cây.

Cuối cùng viên kĩ sư này không thể đừng nổi cám dỗ và ông ta hỏi người dân làng, “Sao anh không bắt đầu làm việc đi? Ngày nào anh cũng tới bằng mọi cách, và anh lãng phí thời gian của mình chỉ nằm mà ngắm nhìn.”

Người dân làng hỏi, “Làm việc sao? Nhưng để làm gì?”

Viên kĩ sư nói, “Anh sẽ kiếm được tiền!”

Người dân làng hỏi, “Nhưng tôi sẽ làm gì với tiền?”

Viên kĩ sư nói, “Anh ngu lắm, anh không biết làm gì với tiền sao? Khi anh có tiền anh có thể thảnh thơi và tận hưởng!”

Người dân làng nghèo nàn nói, “Điều này thực kì lạ, bởi vì tôi đã thảnh thơi rồi và đang tận hưởng đấy thôi! Điều ông nói lại đi theo đường vòng: làm việc vất vả, kiếm tiền và thế rồi tận hưởng và thảnh thơi. Nhưng tôi đang làm nó đấy thôi!”

Trẻ con tới với phẩm chất buông bỏ thực chất, trực giác. Chúng hoàn toàn thảnh thơi. Đó là lí do tại sao mọi đứa trẻ đều đẹp. Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa? Mọi trẻ con, không ngoại lệ nào, đều có sự duyên dáng vô cùng, sống động và đẹp đẽ. Và những đứa trẻ này đang lớn lên, và mọi cái đẹp của chúng và sự duyên dáng của chúng sẽ biến mất.

Rất khó để tìm ra một người trưởng thành với cùng sự duyên dáng đó, với cùng cái đẹp đó, với cùng sự sống động đó. Nếu bạn có thể tìm thấy một người với sự hồn nhiên trẻ thơ và thảnh thơi, bạn đã tìm được một hiền nhân.

Đó là cách chúng ta đã định nghĩa hiền nhân ở phương Đông: người lại đạt tới thời thơ ấu của mình. Sau khi kinh nghiệm mọi thăng trầm trong cuộc sống, cuối cùng người đó quyết định, từ kinh nghiệm – quyết định tự nó tới – rằng điều người đó đã là trong thời thơ ấu của mình người đó phải là nó lần nữa trước khi cái chết tới.

Tôi dạy bạn buông bỏ, bởi vì đó là điều duy nhất có thể làm cho bạn thành hiền nhân. Không nhà thờ nào sẽ có ích, không thần học nào, không tôn giáo nào, bởi vì không ai trong họ dạy bạn buông bỏ. Họ tất cả đều nhấn mạnh vào công việc, vào chân giá trị của lao động. Họ dùng những lời lẽ hoa mĩ để làm bạn thành nô lệ, để bóc lột bạn. Họ đang cùng đồng mưu với những kẻ ăn bám của xã hội.

Tôi không chống lại công việc; công việc có tiện dụng riêng của nó – nhưng chỉ là tiện dụng thôi. Nó không thể trở thành tất cả của cuộc sống bạn được. Điều tuyệt đối cần thiết là bạn cần thức ăn, là bạn cần quần áo, là bạn cần chỗ trú ngụ. Làm việc, nhưng đừng trở nên nghiện làm việc. Khoảnh khắc bạn không làm việc, bạn nên biết cách thảnh thơi. Và không cần nhiều trí huệ để thảnh thơi; nó là nghệ thuật đơn giản. Và nó rất đơn giản bởi vì bạn đã biết nó khi bạn được sinh ra; nó đã có đó rồi, nó chỉ phải được kích hoạt từ trạng thái ngủ. Nó phải được gợi ra.

Mọi phương pháp thiền đều không là gì ngoài những phương pháp giúp bạn nhớ lại nghệ thuật buông bỏ. Tôi nói nhớ lại, bởi vì bạn đã biết nó rồi. Và bạn vẫn còn biết nó, nhưng tri thức đó đã bị kìm nén bởi xã hội.

Các nguyên tắc đơn giản phải được ghi nhớ: Thân thể phải là chỗ bắt đầu. Nằm lên giường – và bạn nằm lên giường mọi ngày, cho nên chẳng có gì đặc biệt cần thiết cả – khi bạn nằm lên giường, trước khi giấc ngủ tới, bằng mắt nhắm, bắt đầu quan sát năng lượng từ chân bạn. Di chuyển từ chỗ đó – chỉ quan sát bên trong: Có căng thẳng nào ở đâu đó không? ở chân, ở đùi, ở bụng? Có căng căng nào không, căng thẳng nào không? Và nếu bạn thấy căng thẳng nào đó ở đâu đó, đơn giản cố gắng thảnh thơi nó. Và đừng rời khỏi điểm đó chừng nào bạn còn chưa cảm thấy thảnh thơi đã tới.

Đi qua bàn tay đi – bởi vì tay bạn là tâm trí bạn; chúng được nối với tâm trí bạn. Nếu tay phải của bạn căng thẳng, phía bên trái não bạn sẽ căng thẳng. Nếu tay trái bạn căng thẳng, phía bên phải não bạn sẽ căng thẳng. Cho nên trước hết đi qua tay – chúng gần như là nhánh của tâm trí bạn – và thế rồi cuối cùng đạt tới trí não.

Khi toàn thân thể được thảnh thơi, tâm trí đã chín mươi phần trăm được thảnh thơi, bởi vì thân thể không là gì ngoài sự mở rộng của tâm trí. Thế thì mười phần trăm căng thẳng là trong tâm trí bạn… đơn giản quan sát nó, và chỉ bởi việc quan sát mà mây sẽ biến mất. Sẽ phải mất vài ngày cho bạn; nó là một mẹo. Và nó sẽ làm sống lại kinh nghiệm thời thơ ấu của bạn, khi bạn thảnh thơi thế.

Bạn đã bao giờ quan sát chưa? Trẻ con ngày nào cũng ngã, nhưng chúng không bị thương, chúng không bị gãy xương. Bạn thử mà xem; bất kì khi nào đứa trẻ ngã bạn cũng ngã.

Một nhà phân tâm đã thử một thực nghiệm nào đó. Ông ta công bố trên báo, “Tôi sẽ trả đủ tiền nếu ai đó sẵn sàng tới nhà tôi và chỉ làm theo đứa con tôi trong cả ngày. Bất kì điều gì con tôi làm, các ngài đều phải làm điều đó.”

Một đô vật trẻ đến và anh ta nói, “Tôi sẵn sàng; đứa trẻ đâu?”

Nhưng đến nửa ngày thì đô vật này nằm thẳng đơ trên lưng. Anh ta đã bị hai cú gãy xương, bởi vì mọi thứ mà đứa trẻ làm thì anh ta phải làm. Và đứa trẻ lại kích động: Điều này thật kì lạ! Cho nên nó sẽ nhảy lên một cách không cần thiết, và đô vật này phải nhảy; nó sẽ trèo cây, và đô vật phải trèo; và nó nhảy xuống từ cây, và đô vật phải nhảy. Và điều này tiếp tục. Đứa trẻ hoàn toàn quên mất thức ăn, quên mọi thứ; nó đang tận hưởng nhiều thế nỗi khổ sở của đô vật này.

Đến chiều đô vật đơn giản từ chối. Anh ta nói với nhà phân tâm, “Ông giữ lấy tiền đi. Đứa trẻ của ông sẽ giết tôi vào cuối ngày mất. Tôi sẵn sàng đi bệnh viện đây. Đứa trẻ này nguy hiểm lắm. Đừng làm thực nghiệm này với bất kì ai khác.”

Mọi đứa trẻ đều có nhiều năng lượng thế, và dầu vậy nó không căng thẳng. Bạn có quan sát đứa trẻ ngủ không? Bạn có quan sát đứa trẻ bú ngón tay của mình không, tận hưởng nó, mơ những giấc mơ đẹp? Toàn thân thể nó đều trong buông bỏ sâu sắc.

Việc xảy ra – nó là sự kiện ai cũng biết – mọi ngày, trên khắp thế giới, người say ngã nhưng họ không bị gãy xương. Mọi sáng người ta tìm thấy họ trong cống rãnh nào đó và đem họ về nhà. Nhưng sự kiện kì lạ là họ cứ ngã. Người say sẽ không bị thương, bởi vì người đó không biết mình ngã, cho nên người đó không trở nên căng thẳng. Người đó đơn giản ngã mà không trở nên căng thẳng. Chính căng thẳng làm cho bạn gẫy xương. Nếu bạn có thể ngã mà thảnh thơi bạn sẽ không bị thương. Người say biết điều đó, trẻ con biết điều đó; làm sao bạn xoay xở để quên được?

Bắt đầu từ giường bạn, mọi đêm, và trong vòng vài ngày bạn sẽ có khả năng bắt được mẹo này. Và một khi bạn đã biết tới bí mật này – không ai có thể dạy điều đó cho bạn được, bạn sẽ phải tìm vào bên trong thân thể riêng của mình – thế thì ngay cả trong ngày, vào bất kì lúc nào, bạn cũng đều có thể thảnh thơi. Và là người chủ của việc thảnh thơi là một trong những kinh nghiệm đẹp nhất trên thế giới. Nó là bắt đầu của cuộc hành trình lớn hướng tới tâm linh, bởi vì khi bạn hoàn toàn trong buông bỏ, bạn không còn là thân thể.

Bạn đã bao giờ quan sát một sự kiện đơn giản: rằng bạn trở nên nhận biết về thân thể mình chỉ khi có căng thẳng nào đó, sự căng cứng nào đó, đau nào đó không? Bạn đã bao giờ trở nên nhận biết về đầu mình mà không đau đầu không?

Nếu toàn thân thể được thảnh thơi, bạn đơn giản quên mất rằng mình là thân thể. Và trong sự quên lãng thân thể đó là việc nhớ tới một hiện tượng mới bị giấu kín bên trong thân thể: bản thể tâm linh của bạn.

Buông bỏ là cách để biết rằng bạn không là thân thể, mà là cái gì đó vĩnh hằng, bất tử.

Không có nhu cầu về bất kì tôn giáo nào trên thế giới. Chỉ nghệ thuật đơn giản về buông bỏ sẽ biến mọi con người thành người tôn giáo. Tôn giáo không phải là việc tin vào Thượng đế, tôn giáo không phải là việc tin vào giáo hoàng, tôn giáo không phải là việc tin vào bất kì hệ thống ý thức nào.

Tôn giáo là việc biết cái vĩnh hằng bên trong bạn: cái là chân lí của sự tồn tại của bạn, cái là điều thiêng liêng của bạn, và cái là cái đẹp của bạn, duyên dáng của bạn, huy hoàng của bạn.

Nghệ thuật của buông bỏ là đồng nghĩa với việc kinh nghiệm cái phi vật chất, cái không đo được: bản thể đích thực của bạn.

Có vài khoảnh khắc khi không có nhận biết, bạn ở trong buông bỏ. Chẳng hạn, khi bạn thực sự cười – tiếng cười từ bụng, không từ đầu, mà từ bụng bạn – bạn thảnh thơi mà không có việc biết, bạn trong buông bỏ. Đó là lí do tại sao tiếng cười lại đem tới mạnh khoẻ. Không thuốc nào khác có thể giúp bạn nhiều hơn trong việc đạt tới sự mạnh khoẻ.

Nhưng tiếng cười đã bị chấm dứt bởi cùng những kẻ mưu đồ đã chấm dứt nhận biết của bạn về buông bỏ. Toàn thể nhân loại đã bị biến thành đống lộn xộn ốm yếu tâm lí nghiêm trọng.

Bạn có nghe tiếng khúc khích của trẻ nhỏ không? Toàn thân nó đều tham gia vào trong đó. Còn khi bạn cười, rất hiếm khi toàn thân bạn cười – nó chỉ là việc của cái đầu, trí tuệ.

Hiểu biết riêng của tôi là tiếng cười đó còn quan trọng hơn bất kì lời nguyện nào, bởi vì lời nguyện sẽ không làm thảnh thơi bạn. Ngược lại, nó có thể làm cho bạn căng thẳng hơn. Trong tiếng cười bạn bỗng nhiên quên mọi ước định, mọi huấn luyện, mọi nghiêm chỉnh. Bỗng nhiên bạn thoát ra khỏi nó, chỉ một khoảnh khắc. Lần sau khi bạn cười, tỉnh táo về cách bạn được thảnh thơi. Và tìm ra những lần khác khi bạn thảnh thơi.

Sau khi làm tình bạn được thảnh thơi… mặc dầu cùng nhóm những kẻ mưu đồ đó không cho phép bạn được thảnh thơi ngay cả sau khi làm tình. Đàn ông đơn giản quay sang bên kia và giả vờ ngủ, nhưng sâu bên dưới anh ta thấy mặc cảm rằng mình đã lại phạm tội. Đàn bà khóc, bởi vì cô ấy cảm thấy mình đã bị sử dụng. Và việc cảm thấy như vậy là tuyệt đối tự nhiên, bởi vì cô ấy không thu được dưỡng chất từ tình yêu. Cô ấy chưa bao giờ có được kinh nghiệm cực thích. Mới năm mươi năm trước đây đã có hàng triệu phụ nữ trên thế giới chẳng bao giờ kinh nghiệm cực thích. Ở Ấn Độ vẫn cực kì khó tìm ra đàn bà biết cực thích là gì.

Không thể có được mưu đồ nào lớn hơn chống lại nhân loại. Đàn ông muốn kết thúc toàn thể vấn đề nhanh chóng nhất có thể được. Bên trong anh ta đang mang Kinh Thánh, Koran, Shrimad Bhagavadgita, và chúng tất cả đều chống lại điều anh ta đang làm. Anh ta cũng bị thuyết phục rằng anh ta đang làm cái gì đó sai. Cho nên một cách tự nhiên, càng nhanh kết thúc càng tốt. Và sau đó anh ta cảm thấy cực kì tồi tệ. Làm sao anh ta có thể thảnh thơi được? Anh ta trở nên căng thẳng hơn. Và bởi vì anh ta nhanh thế nên đàn bà chẳng bao giờ lên tới đỉnh của mình. Vào lúc cô ấy bắt đầu, anh ấy kết thúc. Một cách tự nhiên, đàn bà bắt đầu tin rằng đàn ông là cái gì đó giống như con vật nhiều hơn.

Trong nhà thờ, trong đền chùa, bạn sẽ thấy chỉ đàn bà, đặc biệt là bà già. Và khi tu sĩ nói về tội lỗi, họ biết! Điều đó tuyệt đối tội lỗi, bởi vì họ đã chẳng thu được hoan lạc gì từ nó cả; họ đã bị dùng như bất kì món hàng hoá nào – đối tượng dục. Bằng không, nếu bạn không mặc cảm, không bị cấm đoán gì, thì yêu sẽ cho bạn kinh nghiệm vô cùng về buông bỏ.

Cho nên bạn phải nhìn vào cuộc sống của mình, nơi bạn có thể tìm ra kinh nghiệm tự nhiên nào đó về buông bỏ. Có những khoảnh khắc bạn đang bơi. Nếu bạn thực sự là người bơi bạn có thể xoay xở chỉ nổi, không bơi, và bạn sẽ thấy sự buông bỏ vô cùng – chỉ đi cùng dòng sông, thậm chí không làm chuyển động nào chống lại dòng chảy, trở thành một phần của dòng chảy.

Bạn phải thu lấy kinh nghiệm về buông bỏ từ các nguồn khác nhau, và chẳng mấy chốc bạn sẽ có toàn thể bí mật trong tay mình. Và đó là một trong những điều nền tảng nhất. Nó sẽ giải phóng bạn khỏi ước định tham công tiếc việc.

Điều đó không ngụ ý rằng bạn sẽ trở thành lười biếng; ngược lại, bạn càng được thảnh thơi, bạn càng mạnh mẽ, bạn càng thu được nhiều năng lượng khi bạn thảnh thơi. Công việc của bạn sẽ bắt đầu có phẩm chất sáng tạo – không là sản xuất. Bất kì điều gì bạn làm, bạn sẽ làm với tính toàn bộ thế, với tình yêu thế. Và bạn sẽ có năng lượng vô cùng để làm nó.

Cho nên buông bỏ không phải là chống lại công việc. Thực tế, buông bỏ biến đổi công việc thành kinh nghiệm sáng tạo.

Vài chuyện đùa để có tiếng cười toàn bộ. Nó bao giờ cũng lấy đi mọi căng thẳng khỏi khuôn mặt bạn, khỏi thân thể bạn, khỏi dạ dầy bạn, và bạn bỗng nhiên cảm thấy một loại năng lượng hoàn toàn khác bên trong mình; bằng không thì hầu hết mọi người đều liên tục cảm thấy thắt nút trong dạ dầy mình.

Bạn của Paddy, Joe, đi học buổi tối theo chương trình giáo dục cho người lớn. “Ronald Reagan là ai vậy?” anh ta hỏi Paddy.

“Tao không biết,” Paddy đáp.

“Ông ấy là tổng thống Mĩ,” Joe nói. “Bây giờ, mày có biết Margaret Thatcher là ai không?”

“Không,” Paddy nói.

“Bà ta là thủ tướng Anh quốc,” Joe nói. “Mày thấy đấy, mày phải đi lớp học tối như tao đây này.”

“Bây giờ tao có câu hỏi cho mày đây,” Paddy nói. “Mày có biết Mick O’Sullivan là ai không?”

“Tao không biết,” Joe thú nhận.

“Vậy được,” Paddy nói, “nó là thằng cha vẫn giao cấu với vợ mày khi mày đi học buổi tối.”

Jesus và Moses đi chơi đánh gôn vào chiều chủ nhật. Moses đánh trước và quả bóng đi thẳng xuống đường lăn bóng. Jesus sẵn sàng và trong lượt đánh của mình đánh xoáy quả bóng vào vùng cỏ cao.

“Moses thiêng!” Jesus kêu lên. Nhưng Moses, là một anh chàng giỏi, lại cho Jesus cơ hội để đặt bóng vào đường lăn bóng và không bị phạt. Nhưng Jesus vẫn ương ngạnh và khước từ đề nghị. Rồi Moses nói, “Tiếp tục đi Jesus, cậu không thể đánh vào đám cỏ cao như vậy được.”

“Nếu Arnold Palmer có thể làm được điều đó,” Jesus đáp, “thì tôi cũng có thể làm được chứ.” Jesus tiếp đó đập bóng và đánh vào bóng, ‘tõm!’ rơi vào ao.

Thế rồi Moses đánh cú đánh thứ hai thẳng lên bãi cỏ xanh và quay lại quan sát Jesus. Jesus đang cuộn lại quần gin của mình.

“Jesus, xin cậu!” Moses kêu lên, “Tớ cầu khẩn cậu đặt bóng vào đường lăn bóng đi. Làm cú đánh thế sẽ là phép màu đấy!”

“Nếu Arnold Palmer có thể làm được điều đó,” Jesus đáp, “thì tớ cũng có thể làm được,” và anh ta sải chân bước qua vũng nước. Một người làm vườn, vẫn đứng xem cảnh tượng đó, lại gần Moses và nói, “Anh chàng kia nghĩ mình là ai vậy, Jesus Christ chăng?”

“Không may mắn thế đâu,” Moses đáp. “Anh ta nghĩ mình là Arnold Palmer!”

OSHO

Bình luận
Nội dung này chưa có bình luận, hãy gửi cho chúng tôi bình luận đầu tiên của bạn.
VIẾT BÌNH LUẬN