Từ thuốc tới thiền – 09 – kính trọng thân thể

YduocNHH 07/12/2017

Từ thuốc tới thiền – 09 – kính trọng thân thể

Kính trọng thân thể

Kính trọng thân thể mình theo cùng cách như bạn kính trọng linh hồn mình. Thân thể bạn cũng thiêng liêng như linh hồn bạn vậy. Trong sự tồn tại mọi thứ đều thiêng liêng bởi vì toàn bộ sự vật đang đập rộn ràng cùng với nhịp đập của điều thiêng liêng…

Bạn đang chuyển từ khoảnh khắc nọ sang khoảnh khắc kia, từ một giai đoạn tâm thức này sang giai đoạn tâm thức khác. Thân thể có thể đang ngủ say, nhưng nó cũng ý thức nữa. Bạn biết nếu bạn đang ngủ và muỗi bắt đầu quấy nhiễu bạn, bạn vẫn còn ngủ và tay bạn xua muỗi… Thân thể có tâm thức riêng của nó.

Các nhà khoa học nói thân thể có hàng triệu, hàng triệu tế bào sống; mỗi tế bào có cuộc sống riêng của nó. Bạn đã đánh mất khả năng ngạc nhiên; nếu không thì bạn sẽ ngạc nhiên trước hết về thân thể mình, cách thức thân thể biến bánh mì thành máu. Chúng ta vẫn chưa có khả năng làm ra được một nhà máy biến bánh mì thành máu. Và không chỉ có thế, thân thể bạn phân loại ra cái nó cần và cái nó không cần; cái không cần tới thì bị tống ra, còn cái được cần tới thì là cần cho các chức năng khác nhau.

Thân thể cứ cung cấp cho các chỗ khác nhau, những bộ phận khác nhau của thân thể bạn, bất kì cái gì là nhu cầu của chúng. Bạn ăn cùng thức ăn cho mọi nhu cầu của mình; từ cùng thức ăn đó xương bạn được tạo ra, máu bạn được tạo ra, da bạn được tạo ra, mắt bạn được tạo ra, não bạn được tạo ra; và thân thể biết cực kì rõ cái gì là cần và nó cần ở đâu. Máu tuần hoàn liên tục, cung cấp các hoá chất đặc biệt cho các bộ phận đặc biệt.

Không chỉ thế, thân thể cũng biết đến mức ưu tiên. Ưu tiên thứ nhất là bộ não của bạn – do đó, nếu không có đủ ô xi, thì trước hết thân thể sẽ trao ô xi cho não. Các bộ phận khác dẻo dai hơn và chúng có thể đợi thêm một chút, nhưng tế bào não thì không dẻo dai được đến thế. Nếu chúng không có ô xi trong sáu phút chúng sẽ chết, và một khi chúng đã chết, chúng không thể nào được làm sống lại.

Một công trình cực kì thông minh là tỉnh táo về các chức năng khác nhau. Khi bạn bị thương, thế thì thân thể dừng cung cấp cho những bộ phận nào đó có thể tồn tại được, nhưng trước hết vết thương phải được chữa lành. Ngay lập tức các bạch cầu của thân thể sẽ xô tới vết thương để bao bọc nó để cho nó không bị mở. Và thế rồi bên trong, công trình này, công trình rất tinh tế này, tiếp tục.

Y học biết rằng chúng ta vẫn còn chưa trí huệ được như thân thể. Các bác sĩ điều trị lỗi lạc nhất đã nói rằng chúng ta không thể chữa lành cho thân thể được; thân thể tự chữa cho nó – chúng ta chỉ có thể giúp thêm thôi. Nhiều nhất thuốc thang của chúng ta cũng có thể có ích nào đó, nhưng chữa chạy cơ bản vẫn tới từ chính thân thể. Điều đáng ngạc nhiên là cách thức việc đó được tiến hành. Nó là một công trình bao la thế.

Tôi đã biết từ một người bạn làm khoa học, người đã làm việc về các chức năng của thân thể, rằng nếu chúng ta muốn làm tất cả những chức năng đó thì chúng ta sẽ cần gần như cả một nhà máy rộng một dặm vuông với nhiều máy móc phức tạp, máy tính. Thế nữa, chúng ta vẫn không chắc chắn rằng chúng ta thành công – thế mà tôn giáo của bạn lại kết án thân thể và bảo bạn rằng việc chăm sóc thân thể là phi tôn giáo…

Trước hết, ở bên trong, trở thành một với thân thể mình, thế rồi trở thành một với toàn thể sự tồn tại. Cái ngày mà nhịp đập của bạn có sự đồng bộ với vũ trụ cùng nhịp đập của nó, bạn đã tìm ra tôn giáo – không trước điều đó.

Trong hàng thế kỉ con người đã được dạy cho những điều phủ định cuộc sống. Thậm chí hành hạ thân thể bạn đã từng là kỉ luật tâm linh…

Bạn bước đi, bạn ăn, bạn uống, và tất cả những điều này chỉ ra rằng bạn là thân thể và tâm thức như một toàn thể hữu cơ. Bạn không thể nào hành hạ thân thể và nâng cao tâm thức của mình được. Thân thể phải được yêu mến – bạn phải là người bạn lớn. Nó là ngôi nhà của bạn, bạn phải dọn sạch mọi đồ đồng nát khỏi nó, và bạn phải nhớ rằng nó đang phục vụ bạn liên tục, hết ngày nọ đến ngày kia. Thậm chí khi bạn ngủ, thân thể bạn cũng vẫn liên tục làm việc để bạn tiêu hoá, biến đổi thức ăn thành máu, loại bỏ đi những tế bào chết khỏi thân thể, đem ô xi mới, ô xi tươi vào trong thân thể – mà bạn vẫn đang ngủ say!

Nó đang làm mọi thứ cho sự tồn tại của bạn, cho cuộc sống bạn, mặc dầu bạn lại không biết ơn đến mức bạn chẳng bao giờ cám ơn thân thể mình. Ngược lại, tôn giáo của bạn đã từng dạy bạn hành hạ nó: thân thể là kẻ thù của bạn và bạn phải thoát khỏi thân thể, sự gắn bó của nó. Tôi cũng biết rằng bạn còn nhiều hơn thân thể và không cần phải có bất kì gắn bó nào. Nhưng tình yêu không phải là gắn bó, từ bi không phải là gắn bó. Tình yêu và từ bi là tuyệt đối cần thiết cho thân thể bạn và nuôi dưỡng cho nó. Và bạn càng có thân thể tốt hơn, lại càng có nhiều khả năng hơn cho tâm thức trưởng thành. Nó là một đơn vị hữu cơ.

Một loại giáo dục hoàn toàn mới hiện đang rất cần trên thế giới này nơi mà về nền tảng mọi người đều được giới thiệu vào trong cái im lặng của trái tim – nói cách khác vào thiền – nơi mọi người đều phải được chuẩn bị để từ bi với thân thể của riêng mình, bởi vì chừng nào bạn còn chưa từ bi với thân thể của riêng mình, bạn không thể nào từ bi được với bất kì thân thể khác nào. Nó là một tổ chức sống, và nó không làm hại gì bạn. Nó liên tục phục vụ bạn từ khi bạn được thụ thai và sẽ vẫn trong phục vụ bạn cho tới cái chết của bạn. Nó sẽ làm mọi điều bạn muốn làm, ngay cả điều không thể được, và nó sẽ không bất tuân lệnh bạn.

Không thể nào quan niệm nổi việc tạo ra một cơ chế như vậy, biết vâng lời và trí huệ đến thế. Nếu bạn trở nên nhận biết về tất cả các chức năng của thân thể mình, bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn chưa bao giờ nghĩ thân thể mình đã làm những gì. Nó kì diệu thế, bí ẩn thế – nhưng bạn chưa bao giờ nhìn vào trong nó. Bạn chưa bao giờ bận tâm tới việc làm quen với thân thể riêng của mình và bạn giả vờ yêu người khác. Bạn không thể yêu được, bởi vì những người khác đó xuất hiện với bạn cũng như các thân thể.

Thân thể là bí ẩn lớn lao nhất trong toàn thể sự tồn tại. Bí ẩn này cần được yêu mến – những bí ẩn của nó, vận hành của nó cần được dò hỏi thân mật. Không may là tôn giáo đã hoàn toàn chống lại thân thể. Nhưng nó nêu ra manh mối, một chỉ dẫn xác định rằng nếu con người học trí huệ của thân thể và bí ẩn của thân thể, thì người đó sẽ không bao giờ bận tâm tới các tu sĩ hay Thượng đế nữa. Người đó sẽ tìm ra những điều bí ẩn nhất bên trong bản thân mình, và bên trong bí ẩn của thân thể chính là điện thờ của tâm thức của bạn.

Một khi bạn đã trở nên nhận biết về tâm thức của mình, về bản thể mình, không có Thượng đế ở trên bạn. Chỉ người như vậy mới có thể kính trọng hướng tới những người khác, những sinh linh khác, bởi vì tất cả chúng đều bí ẩn như bản thân người đó… các cách diễn đạt khác nhau, sự đa dạng khác nhau làm cho cuộc sống giầu có hơn. Và một khi con người đã tìm ra tâm thức trong bản thân mình, người đó đã tìm thấy chiếc chìa khoá tới điều tối thượng. Bất kì giáo dục nào không dạy bạn yêu lấy thân thể mình, không dạy bạn từ bi với thân thể mình, không dạy bạn cách đi vào trong những bí ẩn của nó, đều sẽ không có khả năng dạy cho bạn cách đi vào trong tâm thức riêng của mình.

Thân thể là cánh cửa – thân thể là bàn đạp. Và bất kì giáo dục nào không động chạm tới chủ đề về thân thể và tâm thức của bạn, không chỉ hoàn toàn không đầy đủ, nó còn cực kì có hại bởi vì nó sẽ cứ mang tính phá huỷ. Chỉ có nở hoa của tâm thức bên trong bạn mới ngăn cản bạn khỏi việc huỷ diệt. Và điều đó đem lại cho bạn thôi thúc vô cùng để sáng tạo – để tạo ra nhiều cái đẹp hơn trong thế giới này, để tạo ra nhiều thoải mái hơn trong thế giới này…

Con người cần một thân thể tốt hơn, một thân thể lành mạnh hơn. Con người cần là một sinh linh ý thức hơn, tỉnh táo hơn. Con người cần tất cả mọi loại thoải mái và xa xỉ mà sự tồn tại đang sẵn sàng cung cấp. Sự tồn tại đang sẵn sàng đem cho bạn thiên đường ở đây và bây giờ, nhưng bạn cứ trì hoãn nó – điều đó bao giờ cũng ở sau cái chết.

Tại Sri Lanka một nhà huyền môn vĩ đại sắp chết… Ông ấy được hàng nghìn người tôn thờ. Họ tụ tập quanh ông. Ông mở mắt ra: chỉ vài hơi thở nữa sẽ đưa ông sang bờ bên kia và ông ấy sẽ ra đi, và ra đi mãi mãi. Mọi người đều nóng lòng muốn nghe những lời cuối cùng của ông ấy. Ông già này nói, “Cả đời mình, ta đã dạy các ông về phúc lạc, cực lạc, thiền. Bây giờ ta sắp sang bờ bên kia – ta sẽ không còn có sẵn nữa. Các ông đã nghe ta, nhưng các ông lại chưa bao giờ thực hành điều ta vẫn thường bảo các ông. Các ông bao giờ cũng trì hoãn. Nhưng bây giờ chẳng có ích gì mà trì hoãn cả, ta đi đây. Liệu có ai sẵn sàng đi cùng ta không?”

Có im lặng lớn lao đến chiếc kim rơi cũng nghe thấy được. Mọi người nhìn lẫn nhau cứ nghĩ rằng có lẽ con người này, người đã từng là một đệ tử trong suốt bốn mươi năm, người đó có thể sẵn sàng… Nhưng người đó lại nhìn vào người khác – chẳng ai đứng dậy cả. Ngay từ phía sau một người giơ tay lên. Nhà huyền môn nghĩ, “ít nhất thì một người cũng đủ dũng cảm.”

Nhưng người đó nói, “Xin thầy để tôi làm rõ ràng cho thầy tại sao tôi lại không đứng dậy. Tôi chỉ giơ tay thôi. Tôi muốn biết cách đạt tới bờ bên kia, bởi vì hôm nay tất nhiên là tôi chưa sẵn sàng rồi. Có nhiều điều vẫn còn chưa hoàn thành: khách sắp tới thăm, con trai sắp cưới vợ, và hôm nay thì tôi không thể đi được – thầy lại nói từ bờ bên kia, thầy không thể nào quay lại được. Một ngày nào đó, chắc chắn một ngày nào đó, tôi sẽ tới và gặp thầy. Nếu thầy có thể chỉ giải thích cho chúng tôi một lần nữa thôi – mặc dầu thầy đã giải thích cho chúng tôi trong cả đời thầy rồi – chỉ một lần nữa thôi về cách đạt tới bờ bên kia? Nhưng xin thầy nhớ cho tôi không sẵn sàng để đi ngay bây giờ. Tôi chỉ muốn làm tươi lại kí ức để cho khi đúng thời điểm tới…”

Thời điểm đúng đó chẳng bao gì tới cả. Đấy không chỉ là câu chuyện về con người đáng thương đó đâu, đấy là câu chuyện của hàng triệu người đấy, của gần như tất cả mọi người. Tất cả họ đều đang chờ đợi khoảnh khắc đúng, chòm sao đúng… Họ đang coi đoán số tử vi, tới xem tướng tay… hỏi theo những cách khác nhau về điều gì sẽ xảy ra ngày mai. Ngày mai không xảy ra – nó chưa bao giờ xảy ra cả. Đó đơn giản là một chiến lược ngu xuẩn để trì hoãn. Cái xảy ra thì bao giờ cũng hôm nay.

Một loại giáo dục đúng sẽ dạy cho mọi người sống ở đây và bây giờ, để tạo ra cõi trời trên trái đất này, không chờ đợi cái chết tới, và không phải khổ cho tới khi cái chết chấm dứt khổ của bạn. Để cho cái chết tìm bạn khi đang nhảy múa và vui vẻ và yêu mến. Một kinh nghiệm lạ kì là nếu một người có thể sống cuộc sống của mình cứ dường như là người đó đã trong thiên đường, thì cái chết không thể nào lấy đi được cái gì từ kinh nghiệm của người đó.

Cách tiếp cận của tôi là để dạy cho bạn rằng đây là thiên đường, không có thiên đường nào ở bất kì đâu khác cả, và không cần chuẩn bị nào để hạnh phúc cả. Không cần tới kỉ luật nào cả để mà yêu; chỉ một chút ít tỉnh táo, chỉ một chút ít thức tỉnh, chỉ một chút ít hiểu biết.

OSHO

Bình luận
Nội dung này chưa có bình luận, hãy gửi cho chúng tôi bình luận đầu tiên của bạn.
VIẾT BÌNH LUẬN